Lịch sử Pin_Leclanché

Năm 1866, Georges Leclanché đã phát minh ra một loại pin bao gồm một anode kẽm và một cathode mangan dioxide bọc trong một vật liệu xốp, nhúng trong một lọ dung dịch amoni chloride. Cathode mangan dioxide có một ít cacbon trộn vào để cải thiện độ dẫn và hấp thụ điện.[4] Nó cung cấp một điện áp 1,4 volt.[5] Loại pin này đạt được hiệu quả rất nhanh trong điện báo, tín hiệu và chuông điện. 

Pin khô được sử dụng làm nguồn điện cho các điện thoại sơ khai - thường là từ một hộp gỗ liền kề gắn vào tường — trước khi điện thoại có thể lấy điện từ đường dây điện thoại. Pin Leclanché không thể cung cấp dòng điện bền vững trong một thời gian dài. Trong các cuộc trò chuyện dài, pin sẽ cạn dần, khiến cuộc trò chuyện không thể tiếp tục.[6] Điều này là do một số phản ứng hóa học trong pin làm tăng điện trở bên trong và do đó làm giảm điện áp. Những phản ứng này tự đảo ngược khi pin không hoạt động, vì vậy nó chỉ tốt cho việc sử dụng liên tục.[7]